Chúng mình sẽ mất nhau sau một quãng đời nào đó ?

    2378

    Thi thoảng, em lại giật mình lo sợ vẩn vơ những điều không đâu, rằng nếu sau quãng đời này, em với anh sẽ chẳng còn bên nhau nữa, liệu rằng chúng mình có còn thân thiết được như xưa không hả anh?

    Chúng mình vẫn hàng ngày bên nhau, cùng nhau đi ăn, đi xem phim, đi chơi này nọ khắp xó xỉnh khác kia. Chúng mình vẫn thao thao bất tuyệt với nhau những câu chuyện không đầu không cuối về công việc, cuộc sống, từ chuyện bạn bè đứa này nó mới chia tay người yêu, đứa kia nó bắt đầu ôm con,… cho đến chuyện con mèo nhà em nó sợ con chó nhà anh, hoặc hôm nay Hà Nội thật là buồn hơn những ngày khác,… hay đơn giản chỉ là ngồi bên nhau để nghe những tiếng thở dài não nề của nhau. Chúng mình vẫn cứ bên nhau mỗi ngày như thế, tưởng như sẽ bên nhau dài lâu như thế, như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.

    Nhưng một ngày em phải chuyển đi một  nơi thật xa. Em bận rộn với công việc mới, cuộc sống mới, những con người mới. Anh không có em ở bên cũng sẽ đi cùng những con người mới, nói những câu chuyện mới. Chúng mình chẳng còn liên lạc với nhau thường xuyên. Chúng mình lao vào cuồng quay của quãng đời còn lại mà không có nhau. Bỗng nhiên, em thấy mình đã mất đi một điều gì đó rất quý giá, hoặc đã từng rất quý giá.

    em-so-chung-minh-se-mat-nhau

    Cuộc sống của em là những chuyến đi dài không có điểm kết thúc. Nhiều khi em cảm thấy rất buồn. Cứ mỗi một quãng đời trôi qua, em lại để mình đánh mất những con người bên em thân thương ngày xưa.

    Những ngày hoang hoải một mình trong cuộc đời, em chỉ muốn gom tất cả những nhớ thương người xưa để đổi lấy những ngày chúng mình còn bên nhau vui vẻ, an nhiên, cùng nhau đương đầu vời cuộc đời, cùng dắt nhau đi qua những ngày tháng ngày cô độc.

    Quãng đời này của em rồi cũng sẽ lại đi qua. Chuyến đi của em vẫn chưa kết thúc. Anh, đến, rồi lại thành dĩ vãng. Anh có trách em không? Trách em bỏ lại những kí ức đẹp của chúng ta để ra đi tìm một chân trời mới? Hoặc giả, nếu không trách, có khi nào trong quãng đời tiếp theo của anh, anh chợt nhớ đến em, nhớ đến chúng ta hay chăng?

    Một ngày ở một nơi rất xa. Em lại bắt đầu suy nghĩ lan man. Em thấy buồn và cô độc. Như một cái giá phải trả cho sự lựa chọn bỏ lại những người thương em để ra đi.

    Liệu rằng có ai đủ bản lĩnh, đủ can trường để cùng nhau đi hết cả cuộc đời mà không bị những lo toan vụ vặn làm cho ngã gục, không anh?

    Xem Thêm