Những chuyến tàu cuối năm về muộn

    1717

    Tiếng còi tàu vang lên thả vào màn đêm một tiếng thở dài khiến tim lặng đi một nhịp, mọi năng lượng xung quanh tan biến như chẳng còn gì để thiết tha.

    Dạo ấy, lại là những dạo ấy, những chuyến tàu đã ăn sâu vào một vùng kí ức và ám ảnh vào trong cả những giấc mơ.

    Ra đi và trở về không biết trên bao nhiêu chuyến tàu ngược xuôi, vui có, buồn có, hân hoan có, nặng nề có. Những chuyến tàu chợ đầy mùi mắm nhĩ. Những chuyến tàu Bắc Nam thơm lừng mùi ngô khoai. Những chuyến tàu đêm người người chen chúc nhau tìm chỗ ngủ. Những chuyến tàu sớm chạy xuyên qua những cánh đồng đón bình minh lên cao. Những chuyến tàu vượt đèo xuyên núi rừng và nhìn ra biển vắng. Những chuyến tàu 17 tiếng đo bằng sự háo hức và đợi mong.

    Vậy mà dạo ấy, cũng chỉ còn là dạo ấy. Cứ mỗi lần thấy một đoàn tàu chạy qua, lại thấy mình trên những toa tàu của dạo ấy, nhìn lại chính mình đứng trơ trọi trên phố đêm của hiện tại, và ngược lại. Dạo ấy và bây giờ, được và mất, liệu đến bao giờ mới có thể tha thứ cho nhau?

    Những chuyến tàu cuối năm về muộn.

    Lòng bây giờ bỗng nhiên hụt hẫng và hoang hoải hệt như khi đã về đến ga mà chẳng có lấy một ai đứng chờ và đón đưa.

    Buồn thật, các cậu ạ.

    Writer


    A dreamer who lives in a dreamy world.

    Xem Thêm