Tôi sẽ kể cho bạn nghe về một cậu bạn. Những ngày tháng cấp 3 đẹp mơ hồ và xa xôi một cách kì lạ.
Tôi thậm chí chẳng biết tên thật của cậu ấy. Cậu tự xưng là một nhân vật truyện tranh mà tôi rất thích. Cậu cũng giống anh ta, thoát ẩn, thoát hiện, nhưng luôn xuất hiện những lúc tôi cần. Ngay cả khi tôi chẳng cần ra dấu hiệu bằng những tin nhắn vô thưởng vô phạt như những người khác. Tất nhiên, chúng tôi giao tiếp qua những dòng tin.
Chúng tôi ngày ấy, tuổi mới lớn sống trong một thứ ma lực kinh khủng gọi là áp lực học hành, cả cậu và tôi hình như đang cố bấu víu lấy nhau để cố gắng vượt thoát. Tôi không thể nào quên, những đêm khuya chỉ còn một mình ở phòng tự học của khu kí túc, nước mắt tôi ướt nhòe trong những dòng tin của cậu, dù chỉ đơn giản: “Đừng sợ, có tớ đây mà”.
Cậu là một tele-friend, và sẽ mãi là một tele-friend mà tôi vẫn lưu trong điện thoại, SOMEONE.
Những ngày nhiều hoang hoải, tôi lại mong được trở về cái thời xa xôi ấy. Tôi cũng chỉ muốn nói với cậu một lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã nghe những tâm sự của một con siêu dở hơi là tôi những ngày cùng quẫn. Cảm ơn vì đã chúc tôi ngủ ngon mỗi đêm khuya, và nhá máy gọi tôi dậy lúc tờ mờ sáng để ôn thi cấp tốc. Cảm ơn vì những chiếc >:D< xa, vì những lời chia sẻ, và cả vì cậu đã không cho tôi biết, cậu thực sự là ai, vì tôi muốn thế.
Để tôi có thể mãi giữ niềm tin về một chàng hoàng tử của riêng tôi những ngày 18. Để hôm nay, vô tình thấy Facebook nickname của cậu, và trường cậu học, và những mutual friends linh tinh nào đó, tim tôi bỗng đập mạnh hơn một nhịp. Dù tất cả những thứ đó, những thứ tôi biết về cậu, có thể có ti tỉ người như thế.
Tôi lại nhớ những ngày xưa, nhớ tôi, nhớ cậu, nhớ chúng ta, nhớ những tin nhắn dù là chửi nhau chí chóe, ròng rã cả ngày…
Bạn tôi bảo, mày đã dính vào một tình bạn ảo, chắc gì anh ta có thật trên đời?
Tôi biết chứ. Và cậu ấy cũng biết chứ.
Có những chuyện, nói với một người không liên quan gì đến cuộc sống thật của mình, có lẽ sẽ tốt hơn gấp vạn lần cứ giữ mãi trong lòng ấm ức mà không thể tâm sự với những người đã biết rõ tôi là ai.
Chúng tôi chỉ là những người khách lữ hành vô tình gặp nhau trên chuyến tàu quá giang đến với những chân trời mới. Những ngày 18 đâu cần gì nhiều, chỉ cần có ai đó chịu lắng nghe, có ai đó luôn vỗ về.
Vì có lẽ giờ đây, tôi của tuổi 18 lần thứ 3 chỉ cần những thứ đơn giản như thế mà có vẻ xa xôi. Vì có lẽ giờ đây, tôi của tuổi 18 lần thứ 3 đã quá lạc lõng trong thế giới của tuổi trưởng thành.
Vì mùa hạ dắt tôi đi qua những cơn mưa rào tháng 7, dắt tôi đi qua những đêm mưa mát đến ngọt lành. Nhưng hình như… trong những tiếng mưa rơi lạc lõng giữa đêm, mùa hạ bỏ mặc mình tôi chơi vơi, bỏ mặc mình tôi co ro và méo mó. Một vài tiếng sấm sét văng vẳng sau ô cửa ngoài xa. Và đâu đó, có một vài giọt mặn chát.
Nên chỉ muốn một chút dại khờ, một chút ngô nghê, một chút yếu mềm nũng nịu trẻ con ngày ấy, ngày của những chênh chao.
Để không còn cảm giác vô định, không còn cảm giác một mình chống chọi với cuộc đời, không còn phải gồng mình cố tỏ ra mạnh mẽ, để không còn phải đắng lòng tự hỏi, thế giới thực này có thuộc về tôi?
Cảm ơn những ngày lạ,
lướt qua như cánh chim trời,
cô độc.
Cảm ơn cậu,
cho một vùng kí ức đẹp,
miên man…
13.8.2013.
A dreamer who lives in a dreamy world.