Mai em về, Hà Nội còn đủ lạnh không anh ?

    2501

    Mai em sẽ trở về, về với Hà Nội của anh, của em, của chúng ta những ngày còn yêu và và còn thương vô hạn. Không biết, Hà Nội mùa này còn đủ lạnh không anh nhỉ? Đủ lạnh để em lại được co tròn dụi dụi trong vòng tay anh. Để em được ngả đầu vào bờ vai thơm mùi cỏ dại, ôm chặt anh mà ngênh ngang đi khắp phố phường. Đủ lạnh, để em biết được thế nào là hơi ấm, là những cuồng si hòa quyện trong đôi bàn tay nắm chặt đôi bàn tay. Đủ lạnh, để em tìm lại được cảm giác thèm yêu và được yêu trong từng ánh mắt đôi môi chạm nhẹ.

    Mai em sẽ trở về, Hà Nội tháng 4 không biết còn thơm mùi ngọc lan đầu ngõ? Anh đón em trong làn gió nhẹ bay bay, hít hà cho đủ mùi vị tháng năm bên nhau say đắm, hít cho căng đầy trái tim hai đứa thứ tình yêu dịu ngọt như hương ngọc lan.

    Mai em sẽ trở về, về tìm lại em của những ngày mười tám đôi mươi. Những ngày tuổi trẻ rong chơi, cười tươi hồn nhiên như cuộc đời ngàn năm chỉ có thế. Những ngày anh rụt rè chạm đôi bàn tay như sét đánh tận tim. Những ngày em ngồi sau lưng anh mà chỉ biết lặng im ngại ngùng không dám nói. Những ngày tình yêu đẹp như tấm kính pha lê. Những ngày chỉ muốn thời gian hãy dài lê thê và mỗi giây phút trôi qua đều chậm lại.

    mai em se ve ha noi lanh khong anh

    Mai em sẽ về, Hà Nội còn đủ lạnh để gói gém tin yêu gửi đến em như những mùa đông xưa cũ? Hà Nội có còn thương em như anh đã từng thương? Có còn ôm chặt em trước cơn gió heo may đầu mùa thổi về bất chợt? Hà Nội có còn đủ lạnh để pha cho em một ly cà phê sữa ấm nóng, xoa xoa đôi bàn tay em vào má và hôn nhẹ lên sống mũi gặp buốt giá vẫn còn cay cay?

    Mai em sẽ về, về với loa kèn tháng 4 trắng tinh khôi một màu kí ức. Em trong chiếc áo dài tím Huế, cầm trên tay bó hoa anh tặng còn đọng sương đêm, mình cùng nhau sóng bước bình yên trong những sớm Hà Nội vẫn chưa tỉnh ngủ. Một vài tiếng nhạc đâu đó cất lên trong veo, trong veo như tình yêu chúng mình. Những bức hình ngày đó còn nguyên màu nỗi nhớ, vẫn theo em trong suốt những năm tháng rộng dài.

    Mai em sẽ về, về với lá vàng rơi trải dài khắp hai bên phố. Lá xào xạc dưới bước chân đi. Em cùng anh ngân nga những bài ca vu vơ không thuộc lời nhớ tên, “lang thang hoài trên phố” rồi bất chợt cũng thấy như chúng mình “chẳng nhớ nổi một con đường”.

    Mai em sẽ về, sẽ nói thương anh nhiều hơn những ngày em sống. Em sẽ nói thương anh hôm qua, hôm nay và cả ngày mai. Sẽ nói thương anh như những ngày chúng mình tuổi còn xanh và nụ cười còn lấp lánh màu hạnh phúc.

    Mai em sẽ về, Hà Nội không biết có còn đủ lạnh không anh?

    Có còn đủ lạnh, để chúng mình tìm lại nhau sau bao năm nói lời chia ly từ biệt?

    Mai em sẽ về, còn anh… ?

    Xem Thêm