Chuyến tàu đầu tiên đi xa không vé khứ hồi…
Cứ mỗi lần đứng chờ tàu trên con đường về nhà, cô ta lại nhớ đến buổi chiều thứ 7 của một tháng 3 nọ. Tan làm ở chỗ cũ, về nhà vội vã gom đồ, vội vã ra ga, vội vã lên chuyến tàu đêm, chuyến tàu đầu tiên trong đời, chuyến tàu đi xa chỉ có một chiều và chưa biết khi nào quay lại.
Chuyến tàu đầu tiên đi xa khiến cô ta mỗi lần nghĩ đến đều cảm xúc lẫn lộn, không biết làm mình đang nhớ, hay muốn quên, không biết là mình đang nghĩ lại một quá khứ đẹp, hay đau lòng.
Có lẽ trong suốt quãng thanh xuân đó, điều duy nhất cô ta chắc chắn, là không cảm thấy nuối tiếc khi đã dũng cảm bỏ lại cả thế giới nhỏ của mình ở lại và bước lên chuyến tàu Bắc Nam lần đầu tiên trong đời. 17 tiếng trên tàu là 17 tiếng trong đầu văng vẳng những thanh âm của A step you can’t step back,
So you find yourself at this subway / When your world in a bag by your side / And all at once it seemed like a good way/ You realized its the end of your line / For what it’s worth.
Ngay từ lúc đặt chân lên tàu, cô ta cứ ngỡ mình đang trên hành trình đi vào một giấc mơ. Cho đến ngày tháng sau, khi đã quen với thành phố mới, thi thoảng cô ta vẫn giật mình và sợ rằng đến một lúc nào đó, cô ta sẽ bừng tỉnh cơn mơ và quay trở lại thực tại. Và điều đó cuối cùng cũng đến, như một cú chớp mắt trong những ngày đông lạnh lùng và ảm đạm. Giấc mơ kéo dài gần 3 năm. Kết thúc một kí ức đẹp. Một quãng đời đẹp.
Đến giờ, trong một vài giấc mơ, cô ta vẫn thấy mình đang trên một chuyến tàu, xa xa là một vài người đang đứng nhìn con tàu rời ga, những người đã không còn xuất hiện trong đời.
Cô ta đã nghĩ nhiều về một câu trong Mắt Biếc. Có hai thứ mà đời người không nên bỏ lỡ, một là chuyến xe cuối cùng về nhà, hai là người yêu thương ta thật lòng.
Còn với cô ta, có hai thứ không nên nuối tiếc. Một là chuyến tàu đầu tiên đi xa, hai là người không thương cô ta thật lòng.
Cô ta đã lên chuyến bay cuối cùng rời bỏ thành phố ấy để về nhà. Cô ta cũng không nuối tiếc chuyến tàu đầu tiên đi xa. Chỉ có điều thứ 2, cô ta hình như vẫn không làm được.
Một năm nữa lại chuẩn bị trôi qua. Những chuyến đi vẫn còn. Nhưng chuyến tàu đầu tiên đi xa năm ấy. Cô ta sẽ nhớ mãi.
Bất chợt, cô ta nhớ lại trên chuyến tàu một mình ở KL. Lòng khi ấy và bây giờ, đều buồn rười rượi.
Tìm Xal