Mùa hạ cuối cùng của những ngày xưa

    4417

    Cứ mỗi khi hạ về, tâm hồn lại lao xao những cảm xúc thật lạ của những ngày 18, cho mùa hạ cuối cùng, mùa của những chênh chao xưa, cho tuổi xuân một đi không trở lại, cho những ngày yêu thương lạc lối giữa ngây ngô và trưởng thành.

    Tôi không hay nghĩ lại những chuyện buồn. Nhưng có những chuyện không cần nhắc cũng ùa về như những cơn dông.

    Mùa hè năm ấy, tôi cùng bạn ngồi ngắm những cánh hoa rơi, viết lên tương lai trên những trang giấy trắng, môi mỉm cười, mắt long lanh và tay nắm chặt nhau. Những tưởng đã ‘tìm thấy’, rồi bỗng bạn đi, không nói một lời. Chỉ còn lại những chiều vàng bảng lảng, sân trường vắng tanh và nước mắt chẳng thể ngừng rơi.

    Một chiều hè năm ấy, tôi chạy trong mưa gọi tên bạn, gió lạnh tạt vào mặt chát chúa. Tiếng sét ngang tai dội về quá khứ những ngày mười tám đôi mươi. Chúng ta đã từng là gì của nhau, vậy bạn?

    mua-ha-cuoi-cung-cua-nhung-ngay-xua

    Những buồi chiều lang thang một mình trên trường sau những ngày thi cử. Trường vắng, chỉ còn tiếng của một vài con ve sầu kêu lạc bầy. Hoa phượng vẫn đỏ, bằng lăng nhạt tím, và điệp vàng thì rơi rụng khắp một khoảng sân. Không gian trở về những ngày cấp 3 đầy mơ mộng, nhưng chẳng còn một cô học sinh hồn nhiên ngày xưa nữa, tôi giờ đây giống như một cái xác ve, trống rỗng, vô hồn. Khi đã là một cô sinh viên năm cuối, phần lãng mạn trong tâm hồn dường như bị những lo toan làm cho méo mó. Chỉ có những kỉ niệm vẫn ám ảnh đâu đây, bất giác, vội vàng đảo mắt kiếm tìm chút thân quen của ngày xưa, nhưng hình như, vẫn ‘lạc mất’ mà chưa ‘tìm thấy’.

    Năm tháng trôi qua, kí ức như một vết xước không màu, thi thoảng lại cào vào tim một nhát đau nhói. Đau thì đau vầy thôi, chứ có là gì của nhau đâu mà tiếc nuối?

    Bạn trở lại, hỏi tôi sao khác xưa quá nhiều? Tôi nhẹ nhàng, nói nhỏ, người ta có thể thay đổi chỉ trong một ngày, huống chi tôi vài năm. Bạn lặng yên, chắc là đang chìm vào thứ cảm xúc của một kẻ đầy tội lỗi. Dù ngày ấy không nói, nhưng há chẳng phải có người đã nắm tay một ai đó chẳng phải là tôi đấy hay sao?

    Giữa con gái và tình yêu, luôn có một khoảng trống không tên dành cho nước mắt. Cảm ơn vì đã dạy tôi thứ chân lý ấy.

    Một mùa hè trưởng thành. Lòng tôi chênh chao như gặp bão. Ngày tháng đêm hè hình như lại hằn lên một nỗi đau, đi lại vết xe đổ cũ năm xưa thậm chí vết thương mới vừa kịp lành.

    Ừ thì, trên đời này làm gì có lời xin lỗi nào cho số phận?

    Vẫn cứ ‘lạc mất’, mà chẳng ‘tìm thấy’ đâu.

    Đến bao giờ, con người ta mới được an yên trong đời?

    http://mp3.zing.vn/bai-hat/mua-ha-cuoi-cung-ngoc-linh/zwz9bi7f.html

    Xem Thêm