Như một thói quen

    4360

    Thói quen. Cô gọi đó là một thói quen ăn mòn tiềm thức. Anh đến như một thói quen. Anh đưa cô đi làm. Anh đợi cô tan sở. Mỗi ngày đều đặn, những buổi chiều tà tắt nắng hay mưa dông bão bùng. Anh và cô sẽ cùng nhau đi ăn. Đi dạo phố. Đi xem phim. Hay chỉ đơn giản là kéo nhau qua một quán quen ngồi tựa vào nhau hít hà cho no nê mùi vị tình yêu ngọt dịu.

    Như một thói quen, sáng sáng, cô mong chờ điện thoại của anh, ra đi, anh đến đầu ngõ rồi. Cô sẽ duyên dáng bước ra, đưa bàn tay ôm trọn khuôn mặt anh, khẽ nghiến răng âu yếm như khi người ta yêu thương rất nhiều. Cô rất thích được chạm vào khuôn mặt ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt, rồi sẽ ôm anh đi giữa sớm Hà Nội mát lành.

    Như một thói quen, anh sẽ bắt cô ăn sáng. Cô phụng phịu, em đã bảo không ăn rồi mà, nhưng tim vẫn ấm tràn đầy khi anh cố tình dừng lại, mua cho cô mấy cây bánh mỳ que kèm theo một ly matcha lạnh.

    Như một thói quen, tan làm, cô sẽ đợi anh gọi rồi mới hí hửng đi ra. Anh suốt ngày trách, biết hôm nào giờ này anh cũng tới mà sao không ra trước. Cô lém lỉnh, em không thích đấy làm gì được nhau. Thực ra, đó đã thành một thói quen, một sự háo hức trẻ con kì lạ cho mỗi cuộc điện thoại anh gọi. Nên cô không bỏ được.

    nhu-mot-thoi-quen

    Cứ thế, cứ thế. Tháng tháng ngày ngày qua đi.

    Thói quen ăn sâu vô tiềm thức. Để rồi một ngày nào đó lỡ nhịp, cô như thấy mình bị xé ra hàng ngàn mảnh.

    Anh càng ngày càng ít gọi chở cô đi làm, thay thế bằng những tin nhắn đại loại anh bận, em tự đi nhé.

    Anh càng ngày càng ít đón cô hơn, với nào những lý do làm thêm giờ, đi nhậu sinh nhật đồng nghiệp này, bạn bè kia.
    Những thói quen khiến cô như lạc giữa một thế giới cô độc. Thương anh. Biết anh bận. Nhưng cô có đáng phải âm thầm vô điều kiện thấy anh ngày một xa cô hơn? Muốn gọi anh, muốn nhắn cho anh một tin. Rồi lại thôi.

    Mỗi sáng không anh, cô lao ra đường, vội vã trong dòng người tắc nghẹt, bắt đầu một ngày mới với cái nhìn đầy hắc ám của sếp khi suốt ngày đi làm muộn. Cũng chẳng kịp ăn sáng.

    Mỗi chiều không anh, cô lang thang ngoài đường khi tan làm, không muốn về nhà, không muốn đi ăn tối một mình, những thói quen xưa cũ khiến cô đánh mất đi sự mạnh mẽ vốn có.

    Một tuần không gặp, hôm đó anh hẹn. Cô vui lắm, khấp khởi như trẻ con. Cô ăn diện, trang điểm, sức nước hoa, đi giày cao gót, ngồi nhìn điện thoại mong chờ số anh hiện trên màn hình.

    Cô đi ra, rồi lại đi vào. Thực ra vẫn còn 30′ mới đến giờ hẹn.

    Điện thoại reo. Tim cô rớt một nhịp.

    Không phải anh. Là con bạn thân.

    “Ê mày, đang ngồi sau xe chàng ôm chặt quá không nghe thấy bố gọi à, gớm, hôm nay lại còn tình tư nắm tay anh thật chặt giữ tay anh thật lâu nữa, bố đếch nhận ra mày, cơ mà cái biển số xe xxxxx của ổng thì đếch lẫn đi đâu được,…”

    Cô chết lặng. Nước mắt lăn dài tự bao giờ. Cô nói vội. Ờ tao tắt máy đã nghe.

    Rồi cô nằm xuống giường, thấy mình đang tan vào hư vô. Nhẹ nhàng, cố bấm chặn số anh trong danh bạ.

    Tạm biệt anh, tạm biệt những thói quen,…

    24/5/2015.

    Xem Thêm