Những chiều nào đó

    3385

    Những chiều nào đó, phố buồn heo may ngả nghiêng một nỗi niềm nhớ thương xa xôi. Ngậm trên môi ly trà chát đắng, tự hỏi, cuộc đời già quá, em thì còn trẻ, sao tránh khỏi những lúc vu vơ chếnh choáng như đang đứng giữa đáy vực sâu?

    Con gái, ai cũng sẽ giữ cho mình một vết thương, một vết thương dai dẳng qua năm cùng tháng tận, không thể chia sẻ với ai, rồi khi trái gió trở trời, lại nhói lên bứt rứt.

    coffee_and_cigarettes-wallpaper-1280x800

    Em đã hứa với bản thân, mọi chuyện đều có thể vượt qua, đều có thể làm lại từ đầu. Em hứa với bản thân rằng mình phải hạnh phúc, sống thật hạnh phúc.

    Vậy mà sao có những buổi chiều hoang hoải, em lại thấy buồn, thấy ngu ngơ, thấy như bầu trời như vỡ tan thành những nỗi đau không lối thoát.

    Thực ra, là vì em không cam tâm, không cam tâm thấy người ta hạnh phúc, không cam tâm nhìn bản thân mình tự mình gặm nhấm vui buồn trong đời, không cam tâm thấy tuổi trẻ của mình hệt như một miếng vá của những lầm lỡ…

    Không cam tâm, nên thi thoảng em lại trốn vào một xó, nhấp ngụm trà đắng thấu tim gan, chiều cứ thế buồn đến tê tái lòng…

    Writer


    A dreamer who lives in a dreamy world.

    Xem Thêm