Những ngày tháng 5 trống vắng buồn tênh… !

    5643

    Tháng 5 những ngày mùa hạ của tôi, là tháng 5 màu phượng vĩ chênh chao, bắt sao cho được cái nắng oi ả giòn tan nhuốm màu nước mắt, nước mắt của nỗi sợ hãi vào đời, của nỗi sợ hãi thất bại, của cái tôi khát khao được tung cánh bay xa.

    Lang thang những ngày tháng 5, tôi đem cất nụ cười mình vào gió, gió cuốn cát bụi khiến nụ cười của tôi bỗng thành xẹo xiên.

    Mọi tháng 5 trong tôi đều là những mệt mỏi kéo dài của những ngày giữa năm vồn vã. Tháng 5 cũng không giữ lại cho tôi một nỗi nhớ trọn vẹn nào của những ngày còn xanh và còn tươi. Nhưng tôi sợ tháng 5 sẽ trôi đi mất, trôi đi vùng kí ức còn sót lại không nhiều, trôi đi tháng 5 cố gắng hết mình trước ngưỡng cửa đại học, trôi đi những ngày mùa hạ chênh chao.

    Tôi một mình đi qua những con đường rực sắc tím bằng lăng, tím hoang hoải một niềm nhớ thương xa vắng. Sắc tím một vùng trời hồn nhiên, nhạt dần qua những đợt mưa rào mùa hạ, nhạt dần như thứ tình yêu nửa vời, nhạt dần như cuộc đời mỗi ngày trôi qua vô nghĩa.

    Những ngày tháng 5 tôi từng cười rồi đến lúc cũng khóc. Tuổi 20 dạy cho tôi khóc rồi phải cười.

    thang-5-met-nhoai
    Tháng 5, tôi đã nhờ một chút hanh hao hong khô cho tôi mảnh kí ức ướt nhòa, để tôi có thể lật lại từng trang trọn vẹn. Những mảnh kí ức giống như tờ giấy ướt rồi khô, nhăn nhó và bạc màu… Tiếng ve gọi về tuổi thơ như những tiếng nấc dội về từ quá khứ… Xác ve khô mảnh mai trên thân cây bạch đàn, tôi đã cất đủ 10 con, tôi đã cất đủ ánh mắt trìu mến ấy, nụ cười ấy, cất cả những cảm xúc trong veo trong từng trang nhật kí… Rồi xác ve vỡ vụn, ánh mắt vỡ vụn, nụ cười vỡ vụn…

    Tôi đánh mất tháng năm trong những bước chân đầu đời, bỏ quên nhật kí màu xanh nơi một trái tim xa lạ, và đánh cắp một nụ cười giòn tan…

    Tháng 5 không hiền hòa. Tôi ghét cái nắng chói chang, tôi ghét những cơn gió nồm mệt mỏi, ghét cả những cơn mưa rào vội đến và đi. Tháng 5 như người ốm, bỏ lại biết bao ấm áp yêu thương trong những ngày đông giá lạnh, bỏ lại biết bao rung động trái tim trong cái rét ngọt mùa xuân, bỏ lại tháng 2, tháng 3, tháng 4…, bỏ lại trong tôi một chút bâng khuâng, một chút nuối tiếc, một chút gì đó xa xăm mà người ta gọi là trống vắng buồn tênh…

    Tháng 5, tôi bỏ lại sự chờ đợi một happy ending cho câu chuyện chưa bao giờ bắt đầu để có một kết thúc.

    Tháng 5, tôi đi tìm tôi giữa phố người oi ả, mặc cho những giọt mồ hôi rơi thay nước mắt. Tôi không khóc được, nước mắt trở thành xa xỉ.

    Tháng 5, tôi vẫn chênh vênh bơi giữa đời, vô tình quên đi những thứ không được quên để nhớ những thứ không đáng để nhớ…

    Tôi sợ tháng 5 đi mang theo cảm xúc bỏ rơi tôi một mình vô cảm.

    Tháng 5, khóc to lên, có được không?

    Xem Thêm