Cũng chẳng có gì phải giấu giếm, khi thi thoảng những kí ức bất chợt như một dòng điện chạy qua trí não khiến nước mắt em cứ thế tuôn ra. Những giọt nước mắt có khả năng làm dịu đi những bức bí trong tâm hồn và nhắc nhở em về những yếu đuối bản năng mà em đã từng sở hữu.
Thật kì lạ, là sau một quãng thời gian khá dài đến vài năm cứ nghĩ là mình hoàn toàn “ổn” và sống một cách “bình thường”, em mới nhận ra, khi mình đủ yếu đuối để khóc nấc lên mỗi khi kí ức chạy qua, cũng là khi tâm hồn và cảm xúc bỗng trở nên đủ đầy. Em để những hạnh phúc, những kỉ niệm đẹp chạy đến lồng ngực trước, rồi đến những mất mát, những nỗi đau từ từ ghé qua. Chúng cứ từ từ thấm dần thấm dần, đẩy em đến những quặn thắt, và rồi nhẹ nhàng tan ra, biến mất.
Cuộc sống của em hiện tại chẳng có gì phải muộn phiền thêm nữa. Em cũng không còn vấn vương những điều đã kết thúc trong quá khứ. Chính sự bình thường này với em lại là một thứ gì đó khá bất bình thường. Em nhớ những phút yếu lòng và xúc động. Em nhớ mọi cung bậc của yêu đương, hờn dỗi, ấm áp, đắng cay. Em nhớ khi em nhớ nhung một ai đó. Em nhớ khi em được hạnh phúc vỡ hòa sau những nhớ nhung. Em nhớ những nỗi buồn khi chúng vẫn còn đang treo lơ lửng trên đầu. Em nhớ cả những nỗi buồn vu vơ chẳng có lấy một lý do nào cả.
Một ngày như mọi ngày, vào một buổi chiều tan ca như mọi ngày, kí ức làm em khóc. Em thấy mình hạnh phúc vì được khóc, được trở lại cái thời mà chính bản thân mình đã vật vã biết nhường nào để vượt qua.
Ánh chiều hoàng hôn đã ngả. Thành phố vào đông. Những chiếc xe vội vã chạy trên con đường dài. Kí ức đôi khi làm em khóc. Nhạc trong điện thoại bất giác bật đến một bài hát buồn.
Cô gái năm nào đã quay trở lại. Không đau thương, nhưng vẫn đầy thương đau.
Tìm Xal