Đông về Hà Nội anh biết không?/
Gió bấc từng cơn ùa vào lòng/
Họa my ngập phố làm em nhớ/
Những ngày còn nhau, và còn thương!
Mùa đông năm nay đến đúng hẹn hơn em tưởng. Cái lạnh đầu mùa không quá căm căm, nhưng cũng đủ lạnh để khi ôm trong tay một ly trà hoa cúc nóng, em có thể cảm nhận được sức ấm lan đi khắp cơ thể một cách đủ đầy.
Mùa đông năm nay, tiệm trà có chiếc ban công bé xinh nhìn thẳng vào phố đã đóng cửa. Nhưng mỗi lần đi qua con phố ấy, em đều ngoảnh mặt nhìn lên như một thói quen khó có thể đổi thay.
Mùa đông năm nay, phố thì vẫn vậy. Lòng em đã vui hơn vì những điều giản dị và bé xinh. Như là thay vì cắm họa my, em đã lựa cho mình những bông hồng leo tỏa hương thơm ngát. Em rong ruổi đi qua những con phố quen, vẫn nhớ nhung về một điều gì đó xa xôi, nhưng không còn buồn. Em đã có thể nghe lại những bản nhạc cũ mà trong lòng không còn xuyến xao.
Mùa đông năm nay, mình không còn đi qua nhau. Tiếng chuông điện thoại đã bớt reo mỗi giờ tan ca. Em không còn ngẩn ngơ khi bóng ai đó vụt đi mất sau mỗi lần đưa em đến chỗ làm. Đêm xuống thì vẫn lạnh hơn ban ngày, nhưng em không còn nghiện ngửi mùi thơm của những ngón tay đan vào nhau.
Một chiếc mùa đông về đúng hẹn. Còn chúng mình, thì đã lỡ hẹn cả cuộc đời này với nhau.
A dreamer who lives in a dreamy world.